Friday 27 December 2013

Ông Võ Văn Ái vs. ông Trương Khôi Bảo Quốc Kiếm

 photo Untitled_zps995d8d64.jpg
 
Ông Võ Văn Ái vs. ông Trương Khôi Bảo Quốc Kiếm
 
 Kính thưa quý Diễn đàn quan tâm:
 
Tôi đã có đọc cuốn Huế Ơi Oan Nghiệt của ông Bảo Quốc Kiếm, cũng được. Mới đây có đọc sơ những bài viết cũng của ông Trương Khôi Bảo Quốc Kiếm đầy đao búa, lớn lối, hỗn láo đối với Giáo Hội Phật Giáo Thống Nhất, ông Võ Văn Ái và các bậc cao tăng. Thái độ vừa thách thức, ngăm nghe, vừa đe dọa của ông Bảo Quốc Kiếm đối với ngài đương kim Tăng Thống và quý ngài trong Giáo hội thể như con ông không bằng. Hôm nay lại được đọc bức thư ngỏ của vị Huynh trưởng Lê Công Cầu, cộng thêm lời lên tiếng của Giáo sư Võ Văn Ái về những điều mà Trương Khôi Bảo Quốc Kiếm đã và đang tìm cách lăng nhục ông Ái. Tôi xin có vài nhận xét về hai con người Trương Khôi Bảo Quốc Kiếm và Giáo sư Võ Văn Ái như sau:
 
1) Nói về ông Trương Khôi Bảo Quốc Kiếm: Tên Trương Khôi, bút hiệu Bảo Quốc Kiếm. Tuy lấy bút hiệu thật nổi là “Kiếm Báu Quốc Gia” nhưng lối viết văn và cách sử dụng từ ngữ đầy tính hằn hộc, hống hách, mất nhân căn. Lề lối và thái độ của những kẻ thù vặt vì thiếu căn bản kiến thức hùng biện lý luận nên chỉ có cách là áp dụng từ ngữ thô bạo để chém bừa đối phương. Cũng giống như những đứa bé thông thường, càng tranh cãi không lại thì dùng nắm tay để đấm nhau mà ta thường thấy ngoài đời. Ngôn ngữ của ông Trương Khôi Bảo Quốc Kiếm thể hiện trong các bài viết của sách Huế Ơi Oan Nghiệt cho Liên Thành thì có ứng dụng, tạm xài được. Riêng ông Trương Khôi Bảo Quốc Kiếm dùng kiểu này để đối đáp với Giáo sư Võ Văn Ái thì không những hoàn toàn mất tác dụng mà còn bị dội ngược lại đến chính bản thân mình.
 
2) Nói về ông Giáo sư Võ Văn Ái: Đọc đoạn giới thiệu của ông Võ Văn Ái viết đôi lời để chuyển tải “Bức Thư Ngỏ của Huynh trưởng Lê Công Cầu gửi ông Bảo Quốc Kiếm” ta thấy được lời lẽ trí thức, nhu mì, nhẹ nhàng, nhã nhặn, dịu dàng, uyển chuyển, nhưng vô cùng thâm thúy của ông ta. Xét các bài viết tố cáo kết tội đầy thù hằn của ông Trương Khôi Bảo Quốc Kiếm, nếu ai đã đọc qua, theo sự nhận xét khách quan một cách trung thực của chúng tôi, đối với ông Võ Văn Ái thì ông Trương Khôi là kẻ hiểm ác. Thế nhưng, đối với ông Ái, qua lần lên tiếng của ông ta thể hiện ở lời giới thiệu dưới đây, ông Ái đã thể hiện tinh thần vị tha của một người con Phật, sử dụng lối văn phong của một đại trí thức, của một hiền tài để giáo dục những kẻ mê mờ gian trá.
 
Tuy hai bên đều thể hiện tính công và thủ, nhưng phong cách hành văn và lối sử dụng ngôn từ của ông Võ Văn Ái đối với ông Trương Khôi Bảo Quốc Kiếm, so một trời một vực, sánh như một bậc đại trí đối với một kẻ tiểu nhân. Ông Trương Khôi thì dùng giáo mác của kẻ vũ phu thất trí để hạ thủ, còn ông Võ Văn Ái lại dùng lời lẽ ôn hòa uyển chuyển với lối lý luận sắc bén để giải bày. Đủ để hiểu rõ nội tâm của hai người quá sá cách biệt.
 
Ông Trương Khôi Bảo Quốc Kiếm hãy nên sử dụng ngôn ngữ cộc cằn đại bác đó để đối chọi với cộng sản thì tốt hơn là dùng để triệt hạ những bậc hiền tài nho sĩ. Do cộng sản là loại thất học nên chúng sẽ dùng chiêu tương tự để đánh lại ông nếu chúng hằn học tức lên. Nhưng vì tính vũ phu và ngôn ngữ cộc cằn của ông Bảo Quốc Kiếm mạnh hơn, đánh trội hơn chúng nên chúng phải bị thiệt thòi. Còn nếu ông dùng đao to búa lớn, lời lẽ mất tư cách tương tự để triệt hạ người nghĩa kẻ hiền thì nó sẽ dội ngược lại cho ông. Bằng chứng lời văn, từ ngữ của ông Võ Văn Ái sử dụng không có cộc cằn như ông, không thiếu phán đoán như ông, không mất hòa ái như ông, mà nó rất ôn hòa nhu nhuyễn như cành liễu, nên nó đã bật ngược lại đến ông tất cả. Đó là cảm giác của người đọc mỗi khi đọc bài viết của hai bên các ông. Do đó, độc giả càng kính phục ông Võ Văn Ái. Ông Ái càng được kính phục bao nhiêu, ông Bảo Quốc Kiếm càng bị khinh thường bấy nhiêu. Đó là mức độ nhận định và phân tích của những người có kiến thức khi đọc bài viết của một người nào. Ngoài ra những kẻ dốt, hay a dua nịnh bợ, căm ghi tư thù, bất đoái việc công thì lại khác, chẳng bàn ở đây, vì họ chẳng đọc theo trí óc mà đọc theo phe phái.
 
Những người có kiến thức học nhiều hiểu rộng làm thế nào để tin vào những điều vừa xằng bậy, vừa dối trá, lại mang đầy tính chất bôi nhọ vu khống của ông Bảo Quốc Kiếm được. Dù ông Bảo Quốc Kiếm có sống thêm ngàn năm để viết hàng triệu bài bảo rằng ông Ái là Công giáo, là đặc công tình báo, là cộng sản, cũng chẳng ai tin. Còn những kẻ cạn trí, thiếu hẳn tầm nhìn, kém óc phán đoán, hoặc kẻ có tư thù tị hiềm ích kỷ đối với ông Ái thì họ đã ghét ông Ái rồi, đâu cần cậy có mấy bài viết của ông Bảo Quốc Kiếm thì họ mới chuyển sang ghét bỏ ông Ái? Vậy ông Bảo Quốc Kiếm đâu cần phải phí sức viết bài vu khống làm gì?
 
Trong suốt cả đoạn giới thiệu, ông Ái chẳng khi nào dùng những từ ngữ đao búa như là “cộng sản, phản bội, tay sai, ngu dốt, kém cõi” nào để phê phán ông Bảo Quốc Kiếm như là ông Bảo Quốc Kiếm đã dùng chúng trong các bài viết của ông ta để chửi rủa kết tội ông Ái. Nhưng đọc đoạn phản ứng của ông Ái trong bản thông cáo báo chí dưới đây, với lời lẽ dịu dàng, nhã nhặn, uyển chuyển mà thâm thúy tái tê, ông Bảo Quốc Kiếm phải thấy đau từ tâm hồn đến thể xác, nhức từ trí óc đến tay chân gấp cả vạn lần. Không phải là ông nhưng chúng tôi cũng cảm thấy vô cùng đau nhức cho ông ta.
 
Cả một cuốn sách “Người Trí Thức Hành Động Và Dẫn Đường” dày cộm mấy trăm trang giấy chứa đựng trăm điều cần lưu tâm đáng học, ông Bảo Quốc Kiếm chẳng thấy gì ngoài việc nhìn được 3 chữ “Thiên Chúa Giáo” để bôi nhọ miệt thị tác giả. Lối đọc sách “vạch lá tìm sâu” và lối hiểu sách “y tự bất y nghĩa” của ông Bảo Quốc Kiếm như vậy mà ông bày trò lên oách giảng giải Phật Pháp mới là điều đáng cười. “Nhìn ngón tay tưởng mặt trăng” là cách hiểu biết của ông Bảo Quốc Kiếm và ông đã sử dụng để lật ngược toàn bộ ý nghĩa cao siêu lý thú bao hàm trong cuốn sách của ông Ái để hạ thủ ông Ái. Do vậy, ông Bảo Quốc Kiếm đã tự chỉ cho mọi người thấy tầm thức nghèo nàn nông cạn lẫn lòng dạ hẹp hòi của ông ta. Với cách đọc sách hiểu bài của ông Bảo Quốc Kiếm, chỉ cần ông ta chuyển cho tôi một bài viết của chính ông mà ông ta nghĩ là hoàn chỉnh nhất, tôi có thể sử dụng cách “vạch lá tìm sâu” để chỉ cho ông ta những điểm sai trong ấy.
 
Kế nữa, “một lần bất tín, vạn sự bất tin” là câu châm ngôn của người đời để khuyên răn những kẻ hồ đồ, nóng giận mất khôn. Vừa qua, ông Trương Khôi Bảo Quốc Kiếm đinh ninh sự việc Nguyên Khang là hoàn toàn bịa đặt, và ông ta đã viết rất nhiều bài miệt thị chửi bới tất cả các cá nhân, tổ chức phát động phong trào xin chữ ký để phục hồi tự do cho nhạc sĩ Nguyên Khang. Vậy mà cũng có vài mạng tin theo Bảo Quốc Kiếm mới đau! Nay sự việc Nguyên Khang đã rõ ràng rành mạch, tin tức hẳn hòi. Ông Bảo Quốc Kiếm và đám người lân cận không cảm thấy thẹn mặt thẹn lòng? Lối phán đoán đã sai, tính tình hung hăng khủng bố, ai còn tin vào lời lẽ của Bảo Quốc Kiếm nữa mà còn tiếp tục gây rối diễn đàn. Người ta đâu còn tin vào những lời lẽ láo khoét vô bằng của ông Bảo Quốc Kiếm nữa mà ông phải tốn công phí sức thức khuya thức hôm tuyên truyền chuyện phiếm.
 
Một kẻ nông dân lớp ba trường làng (như ông Bảo Quốc Kiếm đã tự nhận) làm gì có đủ trình độ để phê phán, nhận định sâu sắc một sự kiện? Đối với những bậc tri thức; ông Võ Văn Ái là công giáo, cộng sản hoặc có phá giáo hội hay không, người ta chỉ dựa trên quá trình hoạt động của ông ta thì biết ngay, đâu cần ông Bảo Quốc Kiếm nói thì người ta mới tin? Lối tuyên truyền bởi trí óc mê mờ, lối phê phán bộc phát, nông cạn, thiếu hẳn tầm nhìn bao quát cộng với lòng ghen ghét, tị hiềm, thù hận của ông Bảo Quốc Kiếm tự hạ ông ta xuống mức độ thấp nhất trong giới độc giả trên khắp mọi diễn đàn qua hai bằng chứng cụ thể là sự vụ Nguyên Khang và việc cố tâm bôi nhọ ông Võ Văn Ái. Sự hội nhập đồng lõa của thêm một số người như Phạm Hoàng Vương vào chốn vô minh của ông Bảo Quốc Kiếm để phát tán những tin vu khống không thật cũng nói lên trí óc thấp kém của nhóm người này.
 
Ông Bảo Quốc Kiếm im lặng, chẳng ai bảo là ông thua cả. Nhưng ông càng viết thì ông tự đang trưng bày lộ liễu các điểm yếu kém, cục mịch, cộc cằn, thù hận của ông ra thôi. Điều này chúng tôi chắc cú.
 
Quý vị nào đã đọc những bài viết của Bảo Quốc Kiếm rồi và đọc bài sau đây của Giáo sư Võ Văn Ái sẽ thấy được điều này chúng tôi nói. Xin chuyển tiếp để giới thiệu đến tất cả quý bạn đọc hai lãnh vực “kiến thức xây dựng trên nền tảng vũ phu” và “kiến thức xây dựng trên nền tảng đạo đức” thể hiện trong các bài viết của hai con người khác biệt (Trương Khôi Bảo Quốc Kiếm và Võ Văn Ái) mà cả hai đều cùng phô trương đấu tranh cho Giáo hội, yêu quốc gia, yêu dân tộc. Ai thật, ai giả, ai chuyên môn, ai hí hỏm rất dễ tỏ tường dưới nhãn quang của bạn đọc.
 
Vũ Bình Minh
 
=======================
Ông Võ Văn Ái vs ông Bảo Quốc Kiếm
(bài 2)
 
Kính thưa quý Diễn đàn quan tâm:
 
Sau lời phê bình tay bút Trương Khôi Bảo Quốc Kiếm qua tựa đề “Ông Võ Văn Ái vs. ông Trương Khôi Bảo Quốc Kiếm” gởi đi ngày 16 November 2012 vừa rồi, ông Phạm Hoàng Vương cũng với thói quen tật cũ đã phản ứng bằng cách giễu cợt tên tôi Vũ Bình Minh và kêu gọi tôi ra “tiếp-chiến” cùng ông Bảo Quốc Kiếm. Vậy xin trả lời như sau:
 
1) Trước đây chúng tôi có coi sơ qua những khúc đoạn của ông Phạm Hoàng Vương phản ứng về những bài viết của nhóm “Lực Lượng Cư Sĩ Chấn Hưng Phật Giáo” thì chúng tôi đã có sự đánh giá về trình độ thấp kém của ông Phạm Hoàng Vương liền. Chúng tôi gọi lối phản ứng “khúc đoạn” của ông ta vì văn không ra văn, vẻ chẳng ra vẻ, như là kẻ bị phỏng lửa khi thấy chất lỏng là đong đỏng nhảy vào bất kể nó là xăng dầu hoặc nước. Chỉ biết chửi bới cho đã gan chứ chẳng có chút lý lẽ. Như tôi đã nói trong bài trước, đây là lối đối đãi cư xử của những con người thua lý kém tài nên việc đâm thọc chửi bới là thế duy nhất để tự bảo vệ. Hãy nhìn lại, trong mọi phản ứng của ông Phạm Hoàng Vương trên diễn đàn, vì trí óc không trong sạch nên nhìn nhóm chữ viết tắc “LLCSCHPG” là thấy liền “hai Lờ” dơ dáy thô tục rồi mang ra châm chọc chế diễu người ta. “LLCHCSPG” là tên chọn, nếu họ sai lập trường, mất chánh nghĩa thì nên phê bình chỉ trích họ, hà cớ gì ám chỉ, giễu cợt tên chọn của họ “LL” là bộ phận của người đàn bà? Con người trí thức và loại người biết ý thức không bao giờ đối đãi bằng cách này cả.
 
Đến lược hôm nay, ông Phạm Hoàng Vương lại giở tật xấu biếm nhạo tên tôi (Vũ Bình Minh) thành “Võ-Hoàng-Hôn” và “Võ-U-Minh”. Xin ông Phạm Hoàng Vương hãy nên tự trọng (tự mình trọng mình) để còn giữ lại một chút giá trị cho chính bản thân bằng cách bỏ đi tật xú đó. Giả sử người ta bắt chước cách ông, chế diễu tên của ông (Phạm Hoàng Vương) thành ra “Phạm-Hoàn-Vượn” thì ông nghĩ thế nào? Chẳng những thế, họ còn thêm dòng chú thích:
 
-          Phạm = vướng vào, mắc phải; Hoàn = trở lại; Vượn = khỉ. Cách biếm nhạo này dù sao vẫn còn đỡ cho ông vì chỉ có một mình ông hoàn trở lại thành khỉ. Ngặt nỗi nếu người ta nhạo cách sau:
-          Phạm = họ Phạm; Hoàn = trở lại; Vượn = khỉ (bảo cả dòng họ Phạm của ông trở thành loài khỉ vượn) thì đau lắm ông biết không?
 
Dĩ nhiên là gậy ông đánh lưng ông rồi? Chỉ cho ông thấy những sai lầm kém cõi đầy tai hại của ông thôi, chứ chúng tôi không diễu cợt một cách kém văn minh như vậy. Ý nghĩa “Vũ Bình Minh” là Mưa Buổi Sáng rơi xuống nhằm làm lắng đọng tất cả những bụi bặm lơ lửng trong không khí và rửa sạch nhơ nhớp trên mắt đất (do các ông gây ra) để đón chào một ngày tinh khiết cho mọi người. Cớ sao ông Phạm Hoàng Vương chế biến, bôi nhọ?
 
2) Riêng với ông Bảo Quốc Kiếm, hết bảo nhân vật Nguyên Khang là hư cấu, rồi bây giờ đến bảo Giáo sư Võ Văn Ái là người độc diễn soạn thảo và tu chính Hiến chương của Giáo Hội. Đối với sự kiện Nguyên Khang, ông là một con người vô nhãn mục. Với Hiến Chương, thì ông là người vô tri thức. Ông phải biết rằng, Hiến chương của Giáo hội không ai tự ý soạn thảo hoặc tu chính một mình mà không có sự duyệt xét của Giáo Hội. Cho dù Giáo sư Võ Văn Ái được ủy nhiệm soạn thảo hoặc tu chính Hiến chương, đương nhiên cũng phải qua sự duyệt xét đi đến thống nhất trước khi ban hành chứ tại sao ông mê mờ?
 
3) Ông Phạm Hoàng Vương thách tôi “tiếp-chiến” với ông Bảo Quốc Kiếm. Tôi xin trả lời ông là tôi xin chấp nhận chào thua các ông.
 
- Nếu được tranh luận cùng ông Giáo sư Võ Văn Ái, tôi sẽ nhận lời ngay và vô cùng hân hoan để tranh luận cùng ông Ái. Bởi vì được tranh luận cùng ông Ái, tôi sẽ học hỏi thêm tác phong văn chương, tác phong đạo đức, tác phong ngôn ngữ, tác phong làm người, tác phong giao tế và triết lý cao siêu của nhà Phật ở nơi ông Ái. Những phong cách này rất bổ ích và có lợi cho tôi nếu được rút ra từ một cuộc tranh luận.
 
- Còn ông Phạm Hoàng Vương thách tôi “tiếp-chiến” với ông và ông Bảo Quốc Kiếm, thì với loại từ ngữ gậy gộc, lối kết án hàm hồ (bảo vụ Nhạc Sĩ Nguyên Khang là bịa đặt nhưng sự thật đã được phô bày vào ngày xét xử 30-10-2012 tại tòa án Nhân dân TP HCM, và kết án ông Võ Văn Ái tự soạn cải hiến chương), lối trưng dẫn vô bằng, lối ngăm nghe đáng sợ, lối suy diễn tục tằn, lối chế giễu tên tuổi người ta một cách trẻ con của các ông, tôi mạnh mẽ tin tưởng rằng các ông sẽ thắng tôi cái chắc. Ông Phạm Hoàng Vương đã sử dụng từ ngữ “tiếp-chiến” để thách thức tôi, thú thật, đã phản ảnh rõ tâm tính sắt máu, chém, giết, vũ phu, kém trí lực của các ông rồi. Tôi phê bình sai không? Nếu ông không có ý sát thủ thì những từ ngữ như “đối chất, tranh luận” sao chẳng sử dụng cho có vẻ trí thức hơn? Tôi xin thua các ông vì tôi biết chắc tôi sẽ bị thua, các ông đừng nên thách đố nữa.
 
3) Đọc bài viết mới đây của ông Trương Khôi Bảo Quốc Kiếm, chúng tôi ôm bụng cười nghiêng ngữa bởi vì ông Bảo Quốc Kiếm điên cuồng, lồng lộn, nạp tội, chửi bới hết Giáo sư Võ Văn Ái lại đến Huynh trưởng Lê Công Cầu. Hình ảnh này tương tự như con trâu điên bị cưa vót sừng, đổ chút nước mắm vào, thế là nó cắm đầu mà húc, gặp cây húc cây, gặp đá húc đá. Quái dị hết sức!
 
Đọc “CÁM ƠN LÊ CÔNG CẦU” của ông Trương Khôi Bảo Quốc Kiếm viết chửi ngày 17-11-12, chúng tôi nhận thấy rằng từ cách xưng hô, đối đãi; đến việc vu cáo điên cuồng khát hận (khao khát hận thù) ào ạt tuôn ra. Những thứ nào là: “tên Võ Văn Ái…”, “hắn Võ Văn Ái…”, “thằng Tàu Võ Văn Ái…”, “Tổ sư Võ Văn Ái…”, “Chiên-Lai-Chồn Võ-Văn-Ái” v.v. của ông Trương Khôi Bảo Quốc Kiếm và Phạm Hoàng Vương như là mưa đổ thát trào ập lên Giáo Sư Võ Văn Ái. Các ông ta đã tỏ ra quá độ căm thù ông Võ Văn Ái đến mức hầu như chẳng đội trời chung.
 
CSVN đã bán đất đai ốc đảo biển hải, đã giày xéo lên cả một dân tộc Việt Nam, đã giết hại hàng loạt thế hệ con cháu, tại làm sao các ông Phạm Hoàng Vương, Bảo Quốc Kiếm chẳng hướng tâm thù về đảng CSVN, vả lại xoay qua ông Võ Văn Ái và Phật giáo? Các ông biết vì sao chúng tôi bảo các ông hãm hại Phật giáo không? Vì các ông nhân danh Phật tử, tự xưng thành phần của GHPGVNTN liên tục miệt thị bôi nhọ hạ nhục Thiên Chúa Giáo và các tôn giáo khác để tạo cho Phật giáo có thêm kẻ thù trong hoàn cảnh đang bất lợi trên con đường dấn thân chung của dân tộc bảo vệ tổ quốc, mà nguy hại hơn là hoàn cảnh cô thế lại càng thêm cô thế của GHPGVNTN đang mong muốn được phục hoạt. Vậy các ông manh tâm hay kém cỏi? Độc giả sẽ đánh giá các ông như thế nào? Việt gian, giáo gian?
 
Ông Trương Khôi ạ, Hiến Chương Giáo Hội, địa bàng hoạt động, phương sách thi hành, đường hướng đấu tranh, mục tiêu phục vụ và cả luôn những tập hồ sơ tài liệu sách vở phổ biến, ghi chứng của ông Ái vốn đã có mấy chục năm từ trước, đến nay vẫn chẳng có gì thay đổi hoặc khắc biệt trong một đường hướng bảo vệ quyền làm người của ông ta. Tại sao ông Trương Khôi Bảo Quốc Kiếm trước đây chẳng hề thấy những cái “Maoist ngữ Võ Văn Ái”, “Giáo hội Võ Văn Ái”, “Việt Miên tông Hoist, Catholic Võ Văn Ái”, Hiến Chương Võ Văn Ái”, “Việt Cộng Võ Văn Ái”, “Thằng Tàu Võ Văn Ái”… mà đến nay mới “thấy rõ” hết tất cả những cái đó về Võ Văn Ái chỉ vỏn vẹn trong vòng mấy ngày? Ganh ghét gì đến nỗi phá nát tâm đạo của mình dữ vậy? Đàn bà dù đánh ghen vì chồng có bồ nhí, mức độ cũng chưa đến nỗi như ông.
 
Tên tuổi của con người chẳng bao giờ phản ảnh nội tâm và trí óc của họ. Thế gian còn tồn tại biết bao nhiêu người già đầu bất tài đốn mạt làm tay sai cho giặc, trẻ hữu dụng uy nghi trương chính nghĩa phụng đời? Giàu tham lam, nghèo chính trực? Lớn đê hèn bán nước, nhỏ cương trực yêu dân? Luận về trí lực, thế gian biết bao nhiêu người dáng nhỏ nhưng trí óc siêu vời, lập luận sắc bén? Nếu ép họ ra, ít nhất cũng còn vài ba cuốn sách hoặc những đề tài quý giá mà họ để lại cho người sau tham cứu.
 
Còn riêng các ông Phạm Hoàng Vương vì cùng đường bí lối nên thường hay mang tên tuổi của người khác ra nhạo báng. Thật quá thiếu tư cách làm người! Chắc thân xác của các ông to béo nên mới chế giễu người ta vậy. Giả sử nếu được ép các ông ra thì chỉ thấy một đống mỡ bầy nhầy từ cái thân to xác lớn, chứ có gì để lại cho hậu thế. Cái nào quý hơn trong đời? Thùng nhỏ đặc đầy hay thùng to trống rỗng?
 
Những bức thư tôi viết chẳng qua chỉ để phê bình các ông, không phải để tranh luận, dằn co hoặc đôi chối. Kẻ sĩ dụng trí, kẻ quấy dụng đao. Hiền nhân phụng đạo, ác quỷ thờ ma. Nếu các ông biết chuyện quấy của mình đã làm thì nên minh tâm kiến tánh để không còn có những bài vu không bôi nhọ vô bằng của các ông gây nhọc công độc giả nhặt vào thùng rác.
 
Sau cùng để kính thưa cùng Giáo Sư Võ Văn Ái: Chúng tôi biết rằng sau những lời phê bình họ của chúng tôi qua bài trước và bài này, họ cứ tưởng là Giáo Sư đã viết rồi chuyển tải diễn đàn. Mong Giáo Sư yên tâm, bởi vì họ là như vậy, là con người như vậy, là bản tính như vậy. Cả một Giáo Hội không ngừng đối lập với đảng CSVN mà họ vẫn còn bảo là cộng sản; quá trình tranh đấu của ngài Hòa thượng Quảng Độ, ngài đã chịu bao nhiêu ức chế gian truân vào tù ra tội, viết Thông tư liên tiếp kêu gọi mọi tầng lớp nhân dân đứng lên biểu tình chống việc khai thác Bô-xít, giành lại Hoàng Trường Sa, đất biển, đối nghịch với CS đến cùng mà họ cũng gán ép ngài là cộng sản; huống hồ việc nghi hoặc Giáo sư về một bài viết đối với ho? Chúng tôi sẽ cho Giáo Sư biết chúng tôi là ai trong thời gian thích hợp và cũng mong mỏi chúng họ còn có trí não để suy sét đúng sai để duy hướng cải thiện tâm tánh.
 
Bài 1 và 2 là hai bài viết chỉ tổng quát nhận định, phê bình họ. Nếu họ vẫn chứng nào tật đó, mất sạch lương tri, chúng tôi sẽ tiếp tục viết những bài theo thể loại “phân tích” với những dẫn chứng cụ thể từ bản chất, thái độ, hành động, cách hành văn cục mịch, tin tức hoang đường, sự phán đoán thiếu trí tuệ của họ, để tỉ mỉ phân tích cho độc giả thấy rõ bản chất kém cỏi của họ. Nó có thể lên đến 20 bài, 50 bài, 100 bài hoặc hơn nữa tùy theo.
 
Vũ Bình Minh
 
=======================
Ông Võ Văn Ái vs ông Bảo Quốc Kiếm
(Bài cuối)
 
Kính thưa quý Diễn đàn quan tâm:
 
Khi nhìn lên trời, tôi thấy một khoảng không gian bao la với đám mây lửng lơ màu trắng. Khi nhìn xuống, tôi nhìn thấy mặt nước phẳng lặng xanh trong. Khi nhìn vào các bài viết của Phạm Hoàng Vương Bảo Quốc Kiếm, tôi thấy toàn là những cặn bã văn từ đầy lọc lừa cấu xé. Hằn hộc cuốn “Người Trí Thức Dẫn Đường Và Hành Động” chưa bưa, Trương Khôi Bảo Quốc Kiếm quay qua cuốn “Luận Chiến Nước Ngoài” của Giáo Sư Võ Văn Ái lên giọng phê bình ông GS Võ Văn Ái. Lướt sơ qua một vài bài viết của ông Bảo Quốc Kiếm để nhận thức về trình độ chữ nghĩa tiếng Việt của ông Bảo Quốc Kiếm, chúng tôi đi đến một kết luận như sau:
 
Hiện tại ở quốc nội, những tệ nạn tràn lan đại hải như “cướp bóc, tham nhũng, hối lộ, mua dâm, làm đĩ, đâm chém, giết chóc…” hễ mở mắt ra là thấy tỏ tường. Giờ đây tại hải ngoại, khi đọc sơ qua cách phân tích của Trương Khôi Bảo Quốc Kiếm, (điển hình là Bảo Quốc Kiếm lên mặt phê bình hai chữ “Hóa Giải” mà GS Võ Văn Ái dùng trong cuốn Luận Chiến Nước Ngoài), chúng tôi lại thấy được thêm một tệ nạn ở hải ngoại nữa, ấy là tệ nạn “Người dốt đăng cơ làm thầy, kẻ ngu phê phán bậc trí, loại thất học ôm bút tẩu tác phê bình văn chương hiện đại”. Bởi bục Diễn đàn quá tự do, bao la rộng lớn, nên thiếu chi kẻ lớp 3 trường làng lên bục bình văn, giảng đạo, dạy đời! Bài này chia làm 4 đoạn:
 
- Nhận định tổng quát.
- Dữ kiện để xem xét coi Giáo Sư Võ Văn Ái có phải là Tay Sai Ngoại Bang không.
- Hiện tình chẳng thể nên để kéo dài, do vậy xin đề nghị phương pháp cùng tất cả quý Phật Tử trong Giáo Hội PGVNTN.
- Vài lời khuyên bảo hai ông Phạm Hoàng Vương, Bảo Quốc Kiếm.
 
A) Nhận định tổng quát:
 
Ông Trương Khôi Bảo Quốc Kiếm vốn đã kết tâm thù hận sâu sắc ông GS Võ Văn Ái nên tìm cách báo thù bằng lối bôi nhọ. Phương pháp trả thù hữu hiệu nhất mà ông Bảo Quốc Kiếm khai thác là cố sức phê bình những tác phẩm văn chương của GS Võ Văn Ái để hạ giá trị và luôn thể để kết án GS Võ Văn Ái làm tay sai giặc ngoài. Nhưng khổ nỗi do trình độ hạn chế, sự hiểu biết nghèo nàn và kiến thức nông cạn của ông Bảo Quốc Kiếm đang cản trở ông ta lên lớp giảng bài, cho nên khi ông BQKiếm bươi móc một từ ngữ hoặc ý niệm nào đó mà GS Ái sử dụng trong sách để mang ra phê bình, thì chính ông BQKiếm ta đã phạm một lỗi lầm lớn là, nhìn dây thừng tưởng rắn vội vã mang ra phê bình, khiến cho chính ông BQKiếm ta bể mặt dưới nhãn quang của diễn đàn độc giả trí thức. Rõ ràng ông Bảo Quốc Kiếm cố gắp lửa bỏ tay ông GS Võ Văn Ái, nhưng tay ông Bảo Quốc Kiếm bị cháy bầy nhầy.
 
Đọc sách mà không hiểu sách, không hội ý mà dám kết án, không hiểu nghĩa mà dám phê bình từ chương là cái dở thiên thu của các nạn nhân Phạm Hoàng Vương cùng Bảo Quốc Kiếm.
 
Lắm lúc, chúng tôi suy diễn mãi chẳng hiểu ra nguyên nhân thù hận nào dẫn đến tột đỉnh của hai ông Phạm Hoàng Vương, Trương Khôi Bảo Quốc Kiếm dành riêng cho ông GS Võ Văn Ái? Nhìn lại trong những bài viết, ông Trương Khôi Bảo Quốc Kiếm thường hay chế nhạo GS Võ Văn Ái qua nhóm từ “Phát Ngôn Nhân VHĐ”, há lẽ vì tranh chấp chức vụ, quyền lực sao? Ô hay! Muốn truất phế ông Ái để lên thay? Nếu ông Trương Khôi Bảo Quốc Kiếm làm Phát Ngôn Nhân VHĐ, làm trưởng Phòng TTPGQT, làm chủ tịch Ủy Ban Bảo Vệ Quyền Làm Người Việt Nam, thì tất cả các Viện, Viện Tăng Thống, Viện Hóa Đạo, Viện trên Viện dưới, Viện ngoài Viện trong, Viện xa Viện gần, cả GHPGVN Thống Nhất, Thống Nhị vv. hết thảy sẽ bị bức tử chết gục oan thương trong vòng 3 tháng. Chúng tôi nói không ngoa. Ai muốn “take the risk” thì cứ thử. Nhưng đừng có bảo chúng tôi không nói trước là ly bể chẳng thể hốt lại nước vào. Chừng ấy sẽ quá muộn.
 
Tôi nghĩ ông Ái chả có làm gì mích lòng hai ông Vương, Kiếm. Có lần Giáo sư Võ Văn Ái khuyến khích về cách làm việc cần bớt thù thêm bạn. Theo chỗ tôi biết, lập trường của Giáo Sư Võ Văn Ái là quốc gia, Phật giáo; và hẳn nhiên chủ trương của ông ta là “Thêm Bạn Bớt Thù”, nên phương pháp làm việc của ông ta là hòa hợp nhân tâm và cộng tác chính nghĩa tứ phía để tăng cường sức mạnh. Vậy, ai bảo ông ta xấu? Ai nói ông ta sai? Ai chê ông ta mất chính nghĩa? Ai kết án ông ta tay sai ngoại bang? Và ai trở mặt với ông ta? Chỉ có lũ Cộng sản và đám vô tri, trở cờ, xu thời, thủ lợi. Hãy nên nhổ phức đi mấy cây cỏ dại trong vườn hoa để tăng phần thẩm mỹ.
 
Nói thêm về trường hợp của Giáo Sư Võ Văn Ái, âu cũng bởi một lỗi lầm do ông ta vô ý tạo nên, đó là tặng những cuốn sách quý giá cho hạng người thiếu lương tâm, hại thầy, phản bạn! Tốn tiền mất sách mà chẳng đặng việc gì. Rõ đúng “của ngon mang đến người phàm!” Ví như nước là thức uống của con người, nhưng với quỷ ma là máu. Người trí tiếp nhận được sách thánh như cá gặp nước. Kẻ phàm đọc sách thánh sinh hệ trạng tai ương. Sách thánh là để cho người trí, hiền sĩ đọc; mang tặng kẻ có tâm địa nghèo hèn tất nhiên mang họa vào thân. Xin chia buồn cùng Giáo Sư Võ Văn Ái.
 
Trước đây chúng tôi có nói là sẽ tiếp tục dùng ngòi bút để phân tích, phê bình những luận điểm sai trái của ông Bảo Quốc Kiếm, nhưng thiết nghĩ không cần nữa, bởi vì tốn giờ vô ích. Viết thêm chỉ tựa nước rớt đầu vịt. Các ông Bảo Quốc Kiếm, Phạm Hoàng Vương cùng phe nhóm, họ chẳng bao giờ ý thức được lý lẽ nhân sinh, ý hòa, nhân ái, mà bởi lỡ vùi sâu vào vực thẳm của điên cuồng, dục vọng, căm hờn, thù hận, nên họ chẳng muốn tự kiểm điểm để sửa đổi khiếm khuyết ở bản thân mình. Lỡ đã lún sâu vào bùn khó nhắc mình lên được. Vậy nên đây là bài cuối để nói. Cũng xin có vài lời khuyên đối với hai ông Vương, Khôi ở cuối bài. Xin được khảo sơ vài dữ kiện lịch sử để chứng minh cho GS Võ Văn Ái, đồng thời đề nghị phương pháp bảo toàn Giáo Hội (trước khi chúng tôi không muốn viết nữa):
 
B) Nhìn các dữ kiện để suy xét coi Giáo Sư Võ Văn Ái có phải là Tay Sai Ngoại Bang không:
 
Giáo Sư Võ Văn Ái có thật sự là tay sai ngoại bang, Cộng Sản nằm vùng… ẩn trong Giáo Hội để tìm cơ hội tiêu diệt Giáo Hội như ông Phạm Hoàng Vương và Bảo Quốc Kiếm kết án không? Hãy thử xét qua vài dữ kiện, mốc điểm chính để thấy:
 
1) Dữ kiện 1: Năm 1981-1982, đảng CSVN triệu tập tất cả các môn phái Phật giáo bàn việc thống nhất Phật giáo cả nước, cho ra đời một Giáo hội Phật giáo Việt Nam năm 1981 nhằm làm công cụ cho đảng. Thành phần nhân sự, hầu như tất cả cư Tăng Ni Phật tử đều do 3 chủ lực (HT Thích Trí Tịnh, Thích Trí Thủ và HT Minh Châu) nắm gọn lôi kéo về với Phật giáo quốc doanh, chỉ còn lại vỏn vẹn vài vị trong đó có hai vị là ngài Huyền Quang và ngài Quảng Độ trực tiếp lèo lái con thuyền Giáo Hội trên sóng bão. Đến đầu năm 1982, đảng CSVN quyết diệt Giáo Hội PGVNTN bằng cách nhốt ngài Huyền Quang vào chùa Hội Phước Quảng Ngãi và ngài Quảng Độ tại chùa Vũ Đoài Quảng Bình. Bấy giờ GHPGVNTN đã được xem như rắn không đầu. Đến tháng 7/1982, đảng CSVN một mặt chỉ thị HT Thích Trí Thủ là Trưởng ban Trị Sự Giáo hội Quốc doanh ra lệnh hạ tấm biển “Văn Phòng Viện Hóa Đạo GHPGVNTN” trước trụ sở chùa Ấn Quang xuống; mặt khác chỉ thị TT Thích Trí Tịnh sai đệ tử Thích Từ Nhơn đốt sạch toàn bộ tài liệu của GHPGVNTN. Vậy đây là thời điểm kiệt quệ tận cùng của GHPGVNTN.
Vậy, nếu “Việt Cộng Võ Văn Ái”, “Thằng Tàu Võ Văn Ái”, “Đặc tình Võ Văn Ái” là tay sai của  Việt-Tàu Cộng như Trương Khôi Bảo Quốc Kiếm và Phạm Hoàng Vương bêu réo, thì với địa bàn hoạt động quốc tế, chỉ cần ông ta phụ gió bẻ măng, lập tức cây măng GHPGVNTN đã gãy bấy giờ rồi, vì đây là thời điểm tốt nhất để xóa sổ Giáo hội. Tại sao ông Ái không làm?
 
2) Dữ Kiện 2: Năm 2005, Sư Nhất Hạnh huy động lực lượng Làng Mai đi Việt Nam giải độc cho CSVN về vấn đề tự do tôn giáo. Mặt khác, Nguyễn Cao Kỳ với Phạm Duy đã trực tiếp hoàn toàn quy đầu hàng giặc, cộng chung với 3 sự kiện tối ưu mà CSVN đạt được do George W. Bush ban thưởng vào tháng 11 năm 2006, đó là được gia nhập WTO, được rút ra khỏi danh sách CPC, và được hưởng quy chế Thương Mại Bình Thường Vĩnh Viễn (gọi tắt PNTR). Đây là thời điểm CSVN có thế mạnh nhất trên chính trường quốc tế ví như cọp mọc thêm cánh. (Nên chú ý rằng, CSVN càng mạnh mẽ thì GHPGVNTN càng suy vi chết giẫy, và ngược lại, bởi vì CSVN và Giáo Hội PGVN Thống Nhất luôn đối nghịch. Cấp độ nặng nhẹ của sự đối nghịch này tựa ở hai đầu cánh cân.)
Nếu “Việt Cộng Võ Văn Ái”, “Thằng Tàu Võ Văn Ái”, “Đặc tình Võ Văn Ái” là tay sai của  Việt-Tàu Cộng như ông Trương Khôi Bảo Quốc Kiếm và Phạm Hoàng Vương bêu réo, thì với địa bàn hoạt động quốc tế, chỉ cần ông ta phụ tay rập khuôn giương cung xạ tiễn vào GHPGVNTN, lập tức GHPGVNTN đã chết giẫy bấy giờ rồi, vì đây là thời điểm tốt nhất để tiêu diệt, xóa sổ Giáo hội. Tại sao ông Ái chẳng làm?
 
3) Dữ kiện 3: Trong suốt mấy thập niên vừa qua, GS Võ Văn Ái đã nhiều lần vận động quốc tế cho ngài Hòa Thượng Quảng Độ đạt giải Nobel Hòa Bình.
Nếu “Việt Cộng Võ Văn Ái”, “Thằng Tàu Võ Văn Ái”, “Đặc tình Võ Văn Ái” là tay sai của  Việt-Tàu Cộng như Trương Khôi Bảo Quốc Kiếm và Phạm Hoàng Vương bêu réo, thì tại sao ông Ái phải hy sinh công sức vận động cho ngài Quảng Độ để đưa vị giáo chủ của môn phái mà ông Ái muốn tiêu diệt đạt địa vị cao (đạt giải Nobel Hòa Bình)?
 
Sơ khởi nêu ra những cơ hội thuận tiện và thời điểm hiếm có như vậy, nếu vốn là “Tay sai, tình báo, đặc công Võ Văn Ái” do Việt-Tàu Cộng cài vào (như các ông Phạm Hoàng Vương & Bảo Quốc Kiếm cố tình kết án) nhằm để lật đổ GHPGVNTN, sao ông Võ Văn Ái chẳng hạ thủ? Ông ta phải đợi đến bao giờ mới ra tay? Làm điệp viên là chờ đợi thời cơ để tiêu diệt. Thời cơ mấy lần đã đến, sao ông Ái chẳng tính sổ? Sao ông ta một mực vận động cho ngài Quảng Độ đoạt giải Nobel cho bằng được?
 
 
Hơn nữa, trong suốt mấy thập niên tranh đấu cho tự do tôn giáo, dân chủ và nhân quyền với hàng ngàn bản Thông cáo Báo chí, ông có bao nhiêu bản Thông cáo Báo chí nguyên tính đặt nặng sức tranh đấu chỉ riêng cho Thiên Chúa giáo? Hoàn toàn không có bản nào cả. Vậy ông Trương Khôi Bảo Quốc Kiếm lấy dữ kiện đâu ra để bảo ông GS Võ Văn theo đạo Thiên Chúa? Con chiên của Thiên Chúa mà ra sức vận động quốc tế cho thủ lãnh của Phật Giáo là ngài Quảng Độ đoạt Nobel Hòa Bình vốn có lý không ông Bảo Quốc Kiếm?  
 
Theo dõi liên tục nội dung lẫn chi tiết từ những bản Thông cáo Báo chí từ trước đến nay, chúng tôi thỉnh thoảng có thấy vài bản nói lên yêu sách đòi tự do cho mọi tôn giáo hiện đã và đang bị nhà cầm quyền CSVN siết chết. Há lẽ đây là lý do để Trương Khôi Bảo Quốc Kiếm buộc GS Võ Văn Ái là Thiên Chúa, là Cao Đài, là Hòa Hảo sao?
 
Như tôi đã bình ở bài viết trước, cả một cuốn sách Người Trí Thức Hành Động & Dẫn Đường với hàng trăm điều hay lẽ phải, triết lý sâu xa mà ông Trương Khôi Bảo Quốc Kiếm chẳng hiểu một điều nào ngoài cái thấy “Con Chiên Võ Văn Ái”. Ví như những người mù mà bầu trời đang quang đãng với ánh sáng chiếu soi, nhưng với họ là một màn đêm đen tối. Thật đáng thương hại cho 2 ông Vương, Kiếm!
 
Phàm bình luận, phân tích, phê phán một tác phẩm, không ngoài mục đích là vì tư tưởng trong tác phẩm đó có tầm mức di hại, có khả năng đảo lộn luân lý về sau, nên phân tích là để tồi tà phụng chánh, cổ vũ cái hay, ngăn ngừa sự mê tin vào tà thuyết. Thế mới đúng là cách phân tích một bình luận gia. Còn đây, ông Trương Khôi Bảo Quốc Kiếm rất xem nhẹ về tư tưởng trong tác phẩm, mà chỉ đặt nặng xoi móc đời tư, cố tâm quyết vạch lá tìm sâu với mục đích triệt hạ tác giả của một tác phẩm thì đúng là quá sai cách, kém hèn.
 
Luận công lẫn tội, chúng tôi chẳng hề thấy Giáo Sư Võ Văn Ái sai trái gì cả. Vả lại ông ta đã cống hiến nhiều hoạt động bổ ích cho Phật giáo và dân tộc, vậy mà ông Phạm Hoàng Vương lẫn Bảo Quốc Kiếm chẳng thấy gì ngoài việc vu cáo GS VVA là “con Chiên”, kiến tạo những chuyện vô chứng tích, vô kiến thức, vô hiểu biết, thiếu tầm nhìn với lối lý luận năm ba chữ vu vơ hời hợt để rêu rao ông Ái là đặc tình của Việt-Tàu Cộng. Bởi vậy mới nói, thông thường người quân tử  thích thấy cái ưu khi nhìn kẻ khác, còn mắt loại tiểu nhân thì thích tìm cái khuyết trước. Rất dễ hiểu, những điều xấu ác là bạn đời của phàm phu tục tử, họ rất dị ứng với cái tốt hay. Đúng không?
 
C) Hiện tình chẳng thể nên để kéo dài, vậy xin đề nghị phương pháp cùng tất cả quý Phật Tử trong Giáo Hội PGVNTN:
 
Trâu cần phải bị xỏ mũi để luôn vâng lời chủ kéo xe. Ngựa nên phải buộc dây cương để luôn chạy đúng đường, dừng đúng lúc. Tương tự, trong thời điểm nhiễu nhương đầy tai ách với “Nội Công Ngoại Kích”, Giáo Hội cần phải có một kỷ cương để duy trì giềng mối, nhất là chấm dứt tình trạng “Nội Công” đang hiện hữu trong lòng Giáo Hội. Kỷ cương là sợi dây xỏ mũi trâu hoặc cột đầu ngựa mà Giáo Hội luôn thủ sẵn bên mình để bảo trì Giáo Hội, áp dụng khi cần. Không nên để chốn Thiền môn chẳng khóa, ai muốn ra vào tùy ý? Kinh nghiệm tang thương dông dài của Phật Giáo chúng ta cần nên đáng học. Bởi Ông Phạm Hoàng Vương và Bảo Quốc Kiếm hiện là thành phần của các Hội, của các Vụ trực thuộc Giáo Hội như các ông ấy đã nhiều lần tuyên bố, xác nhận, nhưng các ông ấy một mực đánh phá Giáo Hội, ấy là Nội Công. Vì vậy, chúng tôi xin đề nghị hai biện pháp sau:
 
- Thứ nhất: các ông Phạm Hoàng Vương và Bảo Quốc Kiếm nếu còn muốn là thành phần của Hội/Vụ trong Giáo Hội PGVNTN, thì phải lập tức tuyệt đối ngưng ngay việc đánh phá các Vụ của Giáo Hội. Phải lập tức tuyệt đối ngưng ngay hành động đánh phá Phòng TTPGQT và GS Võ Văn Ái để họ chuyên tâm làm việc, vận động quốc tế cho tự do, dân chủ, nhân quyền tại quốc nội và phục hoạt sinh quyền cho Giáo Hội. Nếu điều kiện này không đạt được, có nghĩa nếu hai ông Phạm Hoàng Vương và Bảo Quốc Kiếm còn tiếp tục khiêu chiến thì nên áp dụng biện pháp thứ 2 như sau,
 
- Thứ hai: Hội/Vụ trực thuộc Giáo Hội PGVNTN nào đó chứa chấp hai ông Phạm Hoàng Vương và Bảo Quốc Kiếm, Hội/Vụ Trưởng phải nên ra tuyên cáo khai trừ hai người này ra khỏi Hội/Vụ ấy. Nếu Hội/Vụ ấy không làm được, Giáo Hội cần có biện pháp đích thực để bải bỏ hoặc thay thế nhân sự ở Hội ấy. Có văn bản hoặc thông tư ly khai hai ông này ra khỏi Giáo Hội do Vụ ký. Vì rằng, mỗi khi Phạm Hoàng Vương và Bảo Quốc Kiếm không là phần tử của Hội/Vụ, hoặc như hai ông này là phần tử của Hội nhưng Hội ấy không thống thuộc Giáo Hội PGVNTN thì hai ông này là người ngoài Giáo Hội (qua văn bản tống khai). Họ khi bị ly khai ra ngoài Giáo Hội, không còn là thành viên của Giáo Hội, thì mặc họ ưa thích đánh phá chém giết gì tùy họ, Giáo Hội không liên can. Xem như là sói hú rừng hoang, chẳng mắc mớ đến xóm làng. Chứ còn nếu như đã là phần tử của Giáo Hội mặc nhiên đánh phá Giáo Hội là điều không thể tồn tại, hiện hữu hoặc dung túng được. Quý vị nên suy xét vấn đề trọng đại này. Dung túng phần tử Giáo Hội làm nội gian trong Giáo Hội để triệt hạ Giáo Hội là một nguy cơ cho Giáo Hội.
 
Thực tế, trong một gia đình mà anh em thường cấu xé, tranh giành, đánh lộn nhau, người đời nhìn vào bảo rằng gia đình đó vô giáo dục. Trong một tổ hợp, cộng đồng mà phần tử xích mích lẫn nhau tức là lũng đoạn. Trong cùng một Giáo Hội Tôn Giáo mà đồng viên bêu tục, đánh phá nhau như vậy, tức là vô quy tắc, chẳng ai coi được? Vì nó là điều cấm kỵ nhất. Ngoại đạo và Cộng Sản đang vừa xem vừa cười, vừa ngư ông đắc lợi! Thỉnh cầu chư vị trong Lưỡng Viện Điều Hành Giáo Hội hãy đừng bao giờ chấp chứa dung nạp bất cứ thành phần cá nhân, Hội nào trong Giáo Hội đánh phá Giáo Hội.
 
Những người như Giáo Sư Võ Văn Ái tuổi hạt cận kề, lẽ phải thanh thản về hưu, nhưng vì thiếu hẳn nhân sự, buộc phải thân mình đôn đốc chạy khắp nơi trên thế giới vận động cho tự do nhân quyền và sự phục hoạt tôn giáo. Tinh thần ấy, nên nói rõ, thật khó ai bì. Các ông Phạm Hoàng Vương, Bảo Quốc Kiếm chẳng những không tiếp sức hỗ tương, lại còn ăn không ngồi rồi, tróc mách tọc mạch, vạch lá tìm sâu, bôi nhọ đánh phá đồng đạo. Tâm các ông dù có thù hằn cá nhân gì chăng nữa, trí các ông cũng nên nghĩ chút gì cho đại cuộc? Đây không những chỉ khiển trách riêng hai ông Vương, Kiếm, mà tôi khiển trách luôn tất cả những ai thiếu kiến thức, thiếu nhân ái, thiếu lương tri đang hành xử tương tự. Những người này quá ư tệ hại! Tệ hại vô cùng! Tệ hại hết cách nói! Tệ hại hết đường than thở!
 
Trời đất dễ đổi, bản tánh khó dời. Chứng nào tật đó vốn là những loại người lầm lì dị hỡm! Nhận xét rằng nhóm Phạm Hoàng Vương, Trương Khôi Bảo Quốc Kiếm hành xử kiểu khôn nhà dại chợ, mất hẳn lương tâm, thiếu hẳn tri giác, nên kính thỉnh cầu chư vị Phật Tử trong Giáo Hội cần có biện pháp thích hợp đối với loại người này để Giáo Hội PGVNTN còn có tương lai tồn tại.
 
D) Vài lời khuyên bảo hai ông Phạm Hoàng Vương, Bảo Quốc Kiếm:
 
Tôi biết ông Bảo Quốc Kiếm là vì ông đã phản đối Liên Thành qua cuốn Huế Ơi Oan Nghiệt. Tôi biết ông Giáo Sư Võ Văn Ái là vì ông ta đã tranh đấu đầy hy sinh, nhiệt thành và năng nỗ qua những bản Thông Cáo Báo Chí phổ biến trên Diễn đàn và những hoạt động thiết thực của ông ta trên địa bàng quốc tế. Trước đây, thiện cảm của tôi đối với các ông ngang nhau, không ai hơn, chẳng ai kém.
 
Nhưng sau khi những loạt bài của ông Bảo Quốc Kiếm, Phạm Hoàng Vương ném lên internet, diễn đàn gây thù hận chống đối ông GS Võ Văn Ái. Tôi đã chẳng binh ai, bỏ ai, mà luôn đứng trên vị trí khách quan để xem xét, tìm hiểu. Sau một thời gian khá dài trôi qua, với phương pháp trung gian và khách quan để bình tâm phán đoán sự kiện, tôi đã bắt đầu đánh giá bản chất và con người của 2 ông Phạm Hoàng Vương, Bảo Quốc Kiếm. Đó là lý do tôi đã đặt bút viết những bài viết này.
 
Một mình từng bước trải dài trên đường bộ, tôi ngẫm nghĩ về thân mạng nhân sinh đang trên đà phá hủy là do sự chi phối bởi thời gian qua định luật tuần hoàn, chẳng ai thoát khỏi. Chẳng ai muốn nhưng định luật cứ gieo. Điều này tầm thường và bình dị, già cả là sự chi phối chung. Tuy nhiên ông Phạm Hoàng Vương và Bảo Quốc Kiếm hiện đang hủy diệt phần tinh thần và giá trị của các ông do chính các ông muốn vậy và tự gây ra, chứ không do thời gian chi phối.
 
Tôi tự sắp tôi vào một vị trí trung gian để kiểm chọn, và tôi cảm thấy ngày càng ngao ngán về thái độ, hành động lẫn phong cách của hai ông Phạm Hoàng Vương và Bảo Quốc Kiếm. Và ngày càng có thiện cảm cùng ông Giáo Sư Võ Văn Ái. Với tôi, hết sức khách quan đã như vậy, thì tôi dám cam đoan 100% rằng, những bạn bè từ thân đến sơ của các ông Phạm Hoàng Vương, Bảo Quốc Kiếm hiện đang xa lánh các ông mỗi khi họ đã biết, đang biết và sẽ biết tâm tính, hành động, thái độ trên của các ông. Hiện nay trên diễn đàn cũng có vài người có xu hướng dua theo hòa rập mà ông Phạm Hoàng Vương và Bảo Quốc Kiếm gọi là “bạn”, nhưng họ cũng đều là loại vô trí. Hãy xét sâu rộng thêm nữa xem có đúng vậy không: Cướp của, giết người, buôn dân, bán nước cũng có băng đảng (Không tin? Băng đảng CSVN đông đúc cả 4 triệu đứa ở Việt Nam kia kìa); huống hồ 2 ông Vương, Kiếm sao chẳng có kẻ theo? Vậy có đúng là “bạn” không? Vậy nên đừng tự đắt có được vài tên vô loại “ủng hộ” mình trên diễn đàn rồi nghĩ rằng mình oai, mình đúng mà tiếp tục làm bậy ông Vương, Kiếm nha! Rõ ràng tôi có nói trúng tim đen của các ông không?
 
Ông Ái đã tặng sách miễn phí cho các ông Vương, Kiếm. Tặng sách là cách thức thể hiện tình bằng hữu, chuyên chở mối tình cảm tương giao trong lòng. Các ông chẳng những biết ơn, còn mang sách tặng ra vạch lá tìm sâu, quyết triệt hạ người ta cho bằng mọi cách. Nghe vậy, người tôi nổi da gà, ớn lạnh như đang bị sốt rét. Hỏi bạn bè các ông ai dám gần gũi với các ông được? Các ông nên dừng lại, nếu không sẽ bị cô đơn nếu các ông còn tiếp tục hành xử kiểu này. Tôi tiên đoán chắc cú 100%!
 
Tôi biết các ông hiện đang ôm cứ mặc cảm “Đã lỡ cầm đao nên phải chém người”. Không nên, sẽ tạo thêm nghiệp. Bỏ đao thành Phật. Sát thủ, mỗi khi ăn ăn, sẽ được võ lâm chính nghĩa khoan hồng như trong các truyện kiếm hiệp.
 
Bởi các ông sử dụng tâm sân hận và cặp mắt căm hờn để đọc sách nên trước mặt các ông hồ sen đã biến thành biển lửa. Vì vậy, khi đọc sách vở của các bậc đại trí đại nhân nói chung, và của Giáo sư Võ Văn Ái nói riêng, khuyên các ông hãy dùng nhãn quang từ ái và trí tuệ để nhìn thấy đạo lý mà tác giả muốn nhắn gởi trong sách. Cách đọc sách này mới đúng là triết lý đọc sách. Hơn nữa, lối nghiên cứu sách vở này nó sẽ giúp cho chính mình tìm thấy những cái ích lợi hay ho quý báu, nếu ai biết cầm bút họ sẽ tăng cường phát huy những điểm ấy qua ngòi bút, để lại cho thế hệ mai sau sự trong sáng trong văn chương và triết lý siêu vời cần noi theo học hỏi. Chứ các ông đọc sách mà điều hay chẳng lượm, điều ác lôi ra, vạch lá tìm sâu góp nhặt toàn điều bất thiện, rồi tức tối hộc hằn chửi bới vu cáo mạ lỵ văng tục đủ điều trong cách viết lách; người khác học gì từ nơi ấy của các ông?
 
Đọc sách, nên tìm cái hay trong đó để lưu trữ trong tâm trí mình, vứt dụt và quên bẵng đi những cái xấu nếu có thấy qua. Như thế thì trên nhân gian này bất cứ cuốn sách nào cũng có giá trị để đọc.
 
Hãy thử áp dụng phương pháp và triết lý đọc sách này của tôi, văn chương của các ông sẽ sáng sủa ngay. Tâm trí của các ông bình thản ngay. Lòng dạ của các ông sẽ nở hoa ngay. Không những được bổ ích về văn phong, tâm đạo; mà các ông còn để lại cho con cháu các ông những trang ái ngữ, dịu dàng, êm trong, đẹp đẽ; người đời ngưỡng mộ; bạn hữu đến gần. Vì các ông đã xa cõi nhân tâm vạn dặm, lệch ngõ ngàn trùng, nên tôi xin phép đôi lúc phải nặng lời để các ông sửa chữa, quay về; chứ thật tôi hoàn toàn không có ác ý gì với các ông cả. Thánh nhân thường hay dùng lời của kẻ chỉ trích mình để kiểm điểm bản thân. Tôi hy vọng nét “Thánh nhân” của các ông tái hiển lộ để email cảm ơn tôi một chữ.
 
Vũ Bình Minh
(Bài cuối cùng viết cuối năm cho những loại người cuối đời khó lòng hối cải.)

No comments:

Post a Comment