Monday 16 January 2017

(Đặng Chí Hùng) ĐẦU NĂM VIẾT CHO CON GÁI!


Con của bố,
Con đã đủ lớn để bắt đầu nhận thức được cuộc sống khó khăn nơi đất nước được điều hành bởi những tên cộng sản khốn nạn. Nhưng chắc chắn, con còn quá nhỏ để hiểu những điều mà con chỉ thấy được bằng mắt thường. Năm nay con mới bắt đầu sang 8 tuổi, con không thể hiểu nổi những gì ẩn chứa bên trong những bất công của xã hội Việt Nam. Nhưng bố tin, sẽ có có ngày con đủ lớn, đủ nhận thức để hiểu điều đó.
Còn 2 ngày nữa là sinh nhật con. Bố và con đã cách biệt lâu rồi. Chắc chắn, giờ này có lẽ con cũng quên cả giọng của bố. Vì bố phải ra đi khi con mới chỉ bập bẹ được vài tiếng gọi đầu đời. May mà con gọi “bố” chứ nếu mà tiếng đầu lòng con gọi “Xtalin” thì bố cũng lạy con mà thôi !
Con ạ ! Cả mẹ của con cũng gọi bố của con là thằng phản động, ông bà của con cũng gọi bố như thế. Bạn bè của bố cũng nói vậy. Chắc chắc, đầu óc bé thơ của con bị ảnh hưởng rất nhiều. Bố không ở bên con khi con còn là tờ giấy trắng nên rất có thể trong con bây giờ coi bố là một thằng “phản động”. Bố hiểu điều đó và bố cũng chẳng trách con.
Một mình bố sống nơi xứ người, bố tự đi làm, đi học và bố vẫn làm việc mà bố tự cho mình thấy mình cần phải làm: Góp phần nhỏ bé cho quê hương Việt Nam thôi không còn đau khổ. Bên cạnh những người yêu mến bố thì cũng có không ít người ghét bố vì bố của con là con cháu cộng sản mặc cho bố của con chưa bao giờ đi theo cái đảng chết tiệt cộng sản đó. Rồi họ cho là bố là người miền bắc thì xấu, rồi thì họ cho rằng bố “hám danh”, “cái tôi lớn” khi bố làm những điều mà ở xứ tự do họ rất trân trọng. Bố biết, nhiều người họ ghét bố chẳng vì lý do gì cả, đơn giản bởi vì cái tính của bố không thích nịnh bợ ai và theo đuôi ai để hưởng danh hão. Bố của con chỉ tầm thường như bao người bố khác. Nhưng bố của con luôn yêu quê hương Việt Nam, luôn căm thù bọn cộng sản khiến gia đình mình phải chia ly, và quan trọng hơn cả là bố luôn yêu con dù thế nào chăng nữa.
Đầu năm, bố chỉ biết chúc con gái mạnh khỏe, vui vẻ và học giỏi để tự tìm cho mình một con đường sáng. Con đường đó phải vì quê hương đất nước Việt Nam mình. Đã sinh ra là người VN thì có ở đâu, làm gì, hay chết đi thì bố vẫn tự hào về điều đó.
Ở đời, con đừng quan tâm đến là làm sao phải sống vừa lòng tất cả. Mỗi người có một cách lựa chọn cho mình. Con thấy điều gì tốt nhất thì hãy chọn lấy cho con. Và ở đời, không ai là luôn đúng. Nếu con có sai, có lỗi thì hãy dũng cảm nhận lỗi và sửa chữa. Đó chính là con đã tự tạo cho mình những chiến thắng vô cùng to lớn !
Thư này, bố đã nhờ người bạn thân của bố chuyển đến tay con rồi. Hi vọng rằng con sẽ đọc và hiểu dù cho có thể lúc này con đọc qua rồi quên luôn. Nhưng bố tin rằng, sẽ có lúc con hiểu được hai từ Phản Động trong cái xã hội thối nát do CSVN tạo ra nó giá trị thế nào. Bố vẫn là bố dù người ta có ghét bố, đâm sau lưng bố. Bởi vì bố của con chỉ có duy nhất một tấm chân tình với quê hương VN, ai không thích bố, không tin bố đó là việc của họ.Bố tự hào vì là người “phản động” trong mắt của đảng CSVN.
Cảm ơn con nếu con đã đọc những dòng chia sẻ hết sức người lớn này. Rồi một ngày con sẽ hiểu những gì hôm nay bố nói !
Đặng Chí Hùng.
03/01/2017

No comments:

Post a Comment