Monday 26 June 2017

(Nhật Liên Dũng) Vài Ý kiến thô thiển, trả lời anh Nguyễn Mạnh Hùng


Thưa Anh Nguyễn Mạnh Hùng,
Đọc thoáng qua phần mở đầu, tôi ngỡ anh là người mang tấm lòng xây dựng nhiệt tình đầy đạo vị, nào ngờ, đọc càng lâu thấy càng thâm, nhưng không phải thâm thúy mà là thâm sâu, sâu lắm. Giờ thì tôi đã hiểu ra 3 chữ “đá giò lái” của những người bạn thân của anh, họ đắc ý cười mỉa mai tôi là cái chắc, nhưng không sao anh ạ, vấn đề không phải ở chuyện thắng thua, mà là sự chân thật để trao đổi với nhau; lịch sử phải hoàn cho chính sử, không thể bẽ cong, không thể quy chụp, và càng không phải vì sợ ai đó bắt nạt, hoặc bắt bí mà không trả lời. Thích nhất cái khẳng khái của anh, nên cũng xin đi thẳng vào vấn đề mà anh đưa ra.
Trọng tâm của bài anh viết, tôi biết, nó được mầu mè hoa lá cành ở phần mào đầu, như có vẽ người có đạo tâm, nhưng thực chất của vấn đề nằm ở câu ni nè: Phật Giáo với lòng Từ Bi, yêu chuộng Hòa Bình là chân thật. Ai cũng biết nên mới gọi đạo Phật là đạo Hòa Bình. Thiền Sư Nhất Hạnh và GS Võ Văn Ái tham gia phong trào chống chiến tranh, gọi là phản chiến, là có thật. Nhưng ghép hai sự việc không liên quan thành ra là GH chỉ đạo, có kế hoạch hẳn hòi hành động của hai vị này là sự cố ý của thế lực nào đó mà Nhật Liên Dũng nghe được, đọc được, tin chắc có thì Nhật Liên Dũng cũng nên nói rõ. Coi chừng tội nặng lắm đó Nhật Liên Dũng ơi. Nó “hệ trọng” ghê gớm lắm, phải không? Nhận tội ngay, nhận tội ngay không thì “coi chừng tội nặng lắm đó Nhật Liên Dũng ơi”. Thưa anh Nguyễn Mạnh Hùng, tôi mang tội gì mà nặng lắm đó, ở thư sau, khi trả lời tôi, xin anh cứ nói thẳng. Tôi muốn được nghe trực tiếp từ nơi anh kê khai tất cả các tội của tôi.
Qua bài viết “một vài suy tư”, tôi đã giải thích rằng, GH đứng trên phương diện tôn giáo và nhân đạo, gởi người đi vận động kêu gọi chấm dứt chiến tranh sớm hơn để việc máu đổ đầu rơi không còn nữa, để cho nhà nhà được an vui thái hòa. Và hành động này không thể coi là “phản quốc” hay “thân cộng” được. Lời nói ấy có gì sai, có gì nên tội xin anh cứ nói. Có tội chăng là những thành phần bất hảo, có thành kiến, có ác ý với PG, muốn ghép 2 chữ “thân cộng” cho PG, để đổ hết bao thất bại, thất thủ miền Nam vào tay kẻ thù CS, lên đầu PG. Điều chua xót ở đây là “thế lực nào đó” nó cứ tiếp tục vây hãm PG, nó cứ tiếp tục trút lên đầu PG, Thầy Sư PG, là tay sai Mỹ, là thân cộng, là Việt Cộng nằm vùng, là nguyên nhân đưa đến sụp đổ miền Nam,… và bao nhiêu cái đổ thừa khác. Thế anh Nguyễn Mạnh Hùng của tôi hiện đang đứng phía nào nhỉ, phía PG hay “thế lực nào đó” hả? Câu hỏi này, anh không cần trả lời tôi, anh tự biết là đủ rồi.
Nói nhỏ anh nghe, làm Việt Gian Việt Tặc cả ba (3) đời lận, mà người ta còn không sợ. Không những thế, còn được tung hô là anh minh sáng suốt, lên làm thủ lỉnh cả một quốc gia mà còn bắt người dân tung hô “Tổng Thống Muôn Năm” kìa. “Phản quốc”? Đấy mới chính hiệu phản quốc, mà người ta còn không sợ, mắc chi cái chuyện kêu gọi chấm dứt chiến tranh đem lại thái hòa cho dân mà anh bảo tôi phải sợ vì trọng tội? Đức Tăng Thống, Ngài bảo: “Đừng sợ nữa hỡi đồng bào ơi. Hãy đứng lên đòi quyền sống, quyền làm người và quyền được nói lời chân thật.” Tôi đang thể hiện quyền được nói lên sự thật, theo hiểu biết của tôi. Nếu sợ, tôi đã chẳng nói.  
Anh hỏi: Như vậy nếu Nhật Liên Dũng đã biết chắc chắn là Thiền Sư Nhất Hạnh và GS Võ Văn Ái thừa lịnh của GH để hoạt động chống chiến tranh tai Việt Nam là tin mới lạ thực tình chúng tôi mới được nghe nên cũng muốn biết. Chuyện này rất hệ trọng liên quan đến GH, thiết nghĩ HT Huyền Việt là đại diện GH ở hải ngoại và GS Võ Văn Ái, nhân vật trong cuộc, là Phát Ngôn Nhân của GH, nên có ý kiến. Đã quá rõ anh Nguyễn Mạnh Hùng là ai rồi, phải không nào? Muốn bắt bí, chiếu tướng GH chứ gì? Anh muốn nói rằng: GH mà “hoạt động chống chiến tranh tại Việt Nam” là coi như “mang tội” phản quốc hoặc thân cộng chứ gì? Thật là siêu tuyệt, anh đúng là một Phật tử chân chính tôn kính Đức Tăng Thống hết lòng. Đừng mơ anh Nguyễn Mạnh Hùng. Không như anh nghĩ đâu. Chuyện gì mà anh cứ cho là “rất hệ trọng liên quan đến GH” dữ rứa? Đã nói không nên coi việc kêu gọi hòa bình chấm dứt chiến tranh là thân cộng. Chỉ có thành phần ác ôn, không thân thiện với PG mới quy kết việc GH kêu gọi hòa bình là “thân cộng”. Thế anh Nguyễn Mạnh Hùng thuộc thành phần nào mà cứ cố ý muốn ghép việc GH kêu gọi hòa bình là “thân cộng”, nên “cần có ý kiến” để thanh minh thanh nga. Thưa, dù GH có thanh minh, có trong sạch đến đâu, đối với thành phần bất hảo, GH luôn “có tội”, tội làm sụp đổ miền Nam, anh ạ. Có oan nghiệt lắm không, thưa anh Nguyễn Mạnh Hùng?
Hỏi anh nè, có ngọn lửa nào thắp sáng lương tri nhân loại ở thập niên 60 bằng ngọn lửa Từ Bi của Bồ Tát Thích Quảng Đức không? Thế mà rồi sao? Chúng ập lên sự hy sinh cao cả của Đấng Bồ Tát bằng những ngôn từ như thế nào, sao anh không nói lên lời công đạo dùm tiếng anh Nguyễn Mạnh Hùng? Trong sạch cỡ đó là cùng chứ gì? Cao cả cỡ đó là cùng. Hy sinh cỡ đó đã là vô bờ chưa anh? Nhưng họ vẫn coi cái chết đó là tội ác, là nguyên nhân làm sụp đổ chế độ đệ nhất cọng hòa, anh nghĩ sao? Anh cho đó là chánh nghĩa; họ cho là do Việt Cộng giựt dây. Thế anh bảo “nên có ý kiến” là ý kiến gì?
Lời thật mích lòng. Theo tôi, người đặt vấn đề này không đơn giản, và có dụng ý rất thâm độc, xin lỗi, muốn truy sát GH đến chỗ tận mạt. Nhưng thưa anh, không dễ dàng như anh nghĩ đâu. Những gì cần nói đã nói. Khi GH thấy cần lên tiếng sẽ lên tiếng. Không việc gì phải để anh bắt chẹt rồi lên tiếng.
Xin lỗi anh Nguyễn Mạnh Hùng cho tôi trại qua một chút, gọi là “nghỉ xả hơi”. Hỏi, ở vào thời Pháp Nạn 63 Nhật Liên Dũng lọt lòng chưa, biết gì thời sự, “chính chị, chính em” mà nói, chuyện người nhớn, để người nhớn no, đừng bắt chước thèo lẽo!!! Vâng, xin thưa thiệt với Cô Chú Bác trên diễn đàn, đúng thế, 63 cháu chưa lọt lòng, nhưng còn chính chị chính em, cũng cho nói một chút chớ không bị ức hiếp quá lên tăng xông máu, lỡ tai biến tội nghiệp lắm. Hiện đang ở một xứ tự do, dân chủ, nhân quyền bậc nhất thế giới, ngay tỷ phú Trump, giờ đường đường là một lỉnh tụ của siêu cường quốc, cũng không chịu “quy hàng” cái twitter account, cũng vì muốn “tranh đấu” cho quyền tự do phát biểu của mình, huống chi cái anh chàng thư ký như cháu.
Trở lại vấn đề “sinh, đẻ”. Hỏi, chớ thời ấy đẻ chưa, còn con nít, hỉ mũi chưa sạch biết chi chuyện khói lửa chi binh mà bày đặt bàn chuyện quốc sự? Dạ thưa con đâu dám, chỉ là con thấy các ông các bà tự mâu thuẫn lấy mình đó thôi, chớ đâu lỗi nơi con? Một mặt thì quý ông bà cô chú khuyên con nên tìm hiểu về quê cha đất tổ, biết nơi chôn nhau cắt rốn để biết cội nguồn, cảm được tình yêu dân tộc, để cảm thông và chia sẻ nỗi nhọc nhằn của người dân khốn khó, san sẻ một phần tủi nhục của quê hương luôn bị gót dày đinh của ngoại bang dày xéo qua bao thế hệ. Mặt khác thì các ông các bà lại bảo chuyện người nhớn biết gì mà xía vô! Thế cháu biết làm sao đây?
Ngẫm nghĩ cũng lạ!!! Ai ai rồi sinh ra cũng chỉ là đứa bé khóc òa, chứ nào ai đó vừa lọt lòng lại bỗng nhiên trở thành ông này bà nọ bao giờ? Rồi thời gian trôi qua, nhờ học hỏi mới lớn khôn thành người kia chứ. Nếu cứ hỏi, “Sao thời ông Diệm mi sinh ra chưa, biết cái quái gì mà bàn với tán?”. Nói vậy, tôi cũng xin hỏi chớ thời Đức Phật còn tại thế ông cố nội của anh và tôi có sinh ra chưa, chớ nói chi tới tôi, thế mà sao anh biết về Đức Phật để theo làm đệ tử? Nhờ đọc qua kinh sách, học hỏi từ quý thầy cô, cha mẹ bạn bè mà lớn khôn có được sự hiểu biết. Câu hỏi có ý miệt thị, hạ bệ người khác này, xin đề nghị ai đó nếu đã sử dụng xin đừng dùng nữa là cách đối nhân xử thế hay nhất.
Dạ thưa vì còn nhỏ dại, tâm hồn thật thà chất phác, thấy sao nói vậy, không do dự, bộc trực, nhưng không thiếu vắng suy nghĩ vì thật sự đã đắn đo hơn cả bao năm trường.
Những điều trên đây đau lòng thì có, nhưng vẫn chưa phải là chỗ tủi nhục. Cái tủi nhục nhất là có những người nhân danh chống cộng triệt đễ, cố tình truy sát cho bằng được người đồng đạo, người đứng chung Giáo Hội, không biết để được gì, tôi không biết, để uy hiếp? để biểu tỏ cái chính hiệu “chống cộng” của mình ư? Thưa, nghĩ mà tủi. Cái Giáo Hội Phật Giáo VNTN chịu bao đau thương, đọa đày, áp bức, chịu bao mũi dùi từ nhiều phía, thế mà vẫn còn nhẫn tâm truy sát; còn cái Giáo Hội người ta, trong lúc chiến tranh chỉ cần nói một lời thương thuyết thì đã có biết bao quý nhân quỳ mọp xuống, hôn lên chân lên nhẫn, khom lưng cúi đầu vâng dạ, phục tùng làm theo… Nhưng rồi sau 1975, cũng cái Giáo Hội người ta đó “có quyền” bắt tay, hôn nhau nồng thắm, với bọn ác ôn Việt Cộng, bọn quỷ đỏ cộng sản Bắc Việt. Thế sao không thấy được một (1) ông anh hùng chống cộng triệt đễ kiểu như ri lên tiếng phản đối dùm cho tiếng? Thiệt là tủi nhục không gì bằng.
Lớn lên tôi cũng nghe loáng thoáng đâu đó cái câu thành ngữ mà có 4 chữ mà tôi quên 2 chữ. Ai đó nhớ, xin nhắc dùm: “… nhà … chợ”
Nhật Liên Dũng

No comments:

Post a Comment