Monday 13 June 2016

(Vô Niệm) Bồ tát khẩn cầu...Bồ tát.


Một người nọ đứng dưới hiên nhà tránh mưa, chợt trông thấy Quán Âm cầm ô đi ngang qua. Người này bèn nói:
- Quán Âm bồ tát, xin người hãy phổ độ chúng sinh, cho tôi đi nhờ một đoạn có được không?
Quán Âm thấy vậy, trả lời:
- Ta đang đi trong mưa, còn người đứng dưới hiên nhà, mưa không hề ướt đến đầu, vậy thì cần gì ta phổ độ?
Người nọ liền lập tức bước ra khỏi mái hiên, đứng dưới trời mưa:
- Bây giờ tôi cũng đứng dưới mưa rồi, Bồ tát nên giúp đỡ, có phải không?
Quán Âm bèn nói:
- Người đứng dưới mưa, ta cũng đứng dưới mưa, ta không bị ướt vì ta có ô, còn người bị ướt, vì người không có ô. Vậy là không phải ta giúp được ta, mà chiếc ô giúp được ta. Người muốn được giúp, không nên tìm ta, mà hãy tự tìm một chiếc ô.
Nói xong, Quán Âm đi thẳng.
Ngày hôm sau, người nọ gặp chuyện khó khăn, bèn đến miếu Quán Âm cầu khấn. Vừa bước vào trong miếu, anh ta đã nhìn thấy có một người khác đang đứng chắp tay NGAY TRƯỚC TƯỢNG QUÁN ÂM. Lạ một điều, người đó có ngoại hình giống hệt Quán Âm, không sai một li.
Anh ta bèn đến gần hỏi:
- Người có phải Quán Âm không?
Người đó trả lời:
- Ta chính là Quán Âm.
- Vậy vì sao người lại chắp tay cầu khấn chính mình?
Quán Âm cười đáp:
- Ta cũng gặp chuyện khó khăn, nhưng ta biết, cầu cứu người không bằng cầu cứu chính bản thân mình.
Vô Niệm sưu tầm
TÂM và tâm
Thiên Đàng = Niết Bàn = Cực Lạc ở tại TÂM. Ra khỏi TÂM để tìm Thiên Đàng, Niết Bàn, Cực Lạc không khác gì đi tìm Lông Rùa, Sừng Thỏ. Những thứ Hạnh Phúc, Sung Sướng, tìm thấy bên ngoài do VỌNG TÂM phát sinh, lúc Hiện lúc Mất, không THƯỜNG (có), nên mới gọi là VÔ THƯỜNG. Những thứ mà Chúng Sinh cho là thực, là có, đua nhau tranh dành lại là những thứ mà bậc Đại Giác xem như chướng ngại, đưa Chúng Sinh vào đường KHỔ, con đường của ĐỊA NGỤC trần gian này vậy.
TÂM này khác với tâm (viết thường). 
- TÂM vốn THANH TỊNH, vốn là THƯỜNG. Vì là THƯỜNG nên xưa, nay, và mãi mãi vẫn như vậy. Do đó TÂM này còn gọi là TÂM NHƯ LAI (như như bất khứ lai), là BẢN LAI DIỆN MỤC, là CHÂN NHƯ, là CHÂN TÂM (TÂM thật), là TÂM PHẬT (TÂM SÁNG, TÂM VÔ NHIỄM)
- tâm là do vọng động mà có nên còn gọi là VỌNG TÂM. Vì do vọng động mà phát sinh nên tâm lúc có, lúc không tạo nên điên đảo xô đẩy chúng sinh lặn hụp trong cuộc đời vui, buồn, yêu, ghét, giận đan xen lẫn nhau (lục dục*, thất tình*). Đó chính là khổ nạn mà chúng sinh do không thấy TÂM bên trong mà bị tâm bên ngoài cám dỗ. Rốt cuộc lạc vào Địa Ngục mà cũng không biết Tại Sao. ..........
Trước khi sanh ra BẠN LÀ AI?
Sau khi sanh ra AI LÀ BẠN?
Lục dục: thích nhìn sắc đẹp, thích nghe sự êm dịu, thích ngửi mùi thơm, thích ăn ngon miệng, thích thân sung sướng, thích ý nghĩ được thỏa mãn.
Thất tình: mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, muốn.
Vô Niệm

No comments:

Post a Comment